Thẻ: monsterlab

  • Ngã rẽ cuộc đời

    Ngã rẽ cuộc đời

    [vc_row fullwidth=”true”][vc_column][rev_slider_vc alias=”nga-re-cuoc-doi”][vc_empty_space height=”80 px”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576229994270{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Có bạn nào từ bé đã thích vẽ không nhỉ? Tôi thì có đấy. Rất rất thích là đằng khác.

    [/vc_column_text][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1576229646246{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Từ nhỏ tôi đã được tiếp xúc với truyện tranh, phim hoạt hình của Nhật Bản và của phương tây vì ở sát vách nhà tôi là 1 hàng cho thuê truyện tranh và băng đĩa phim. Những bộ phim hoạt hình như Tom vs Jerry, Hãy đợi đấy, Những chuyến phiêu lưu của Tin Tin, Chàng cao bồi Lucky Luke,… hay gần gũi hơn là Bảy viên ngọc rồng, Dấu ấn rồng thiêng, Áo giáp vàng, Naruto, Subasa, Slamdunk… đều đã gắn liền với tôi từ thuở tấm bé.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” css_animation=”bottom-to-top” custom_src=”https://i.imgur.com/xJ0OJ20.jpg”][mk_padding_divider size=”80″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” letter_spacing=”2″ margin_bottom=”0″ font_family=”Bangers” font_type=”google” align=”center” animation=”right-to-left”]Tôi xem truyện tranh trước cả khi biết chữ.[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”30″][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576229776425{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tôi vẫn nhớ hồi chưa biết đọc, tôi đã hay chạy sang hàng truyện tranh ngồi xem tranh cả ngày, thích quyển nào thì lại mượn về nhà rồi nhờ mẹ đọc cho nghe buổi tối trước khi ngủ. Những hình ảnh, những câu chuyện về những người anh hùng, về những chuyến phiêu lưu của những cậu bé thiếu niên và cả tinh thần đồng đội, tinh thần thượng võ trong thể thao đều đã thấm vào tôi từ hồi đó.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” css_animation=”bottom-to-top” custom_src=”https://i.imgur.com/6siLKuG.jpg”][mk_padding_divider size=”80″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” letter_spacing=”2″ margin_bottom=”0″ font_family=”Bangers” font_type=”google” align=”center” animation=”right-to-left”]Đã từng là ước mơ tươi đẹp cho đến khi biết mọi thứ không hề đẹp như mình nghĩ.[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”50″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576231638227{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tôi bỏ ra hàng giờ mỗi ngày chép tranh từ truyện, chép không giống thì lại mượn giấy than của mẹ để can ra cho giống rồi cắt ra dán đầy vở. Tôi tự hào và thích thú với những quyển vở đó lắm vì nó như 1 thứ gì đó ghi nhận thành tựu của bản thân vậy. Tôi tự nhủ với bản thân là sau này lớn lên mình chắc chắn sẽ làm họa sĩ truyện tranh. Và tôi đoán là cũng có rất nhiều bạn giống như mình, giống từ ước mơ đó cho đến khi lớn lên và vỡ mộng vì nghề sáng tác truyện tranh không hề giống như mình nghĩ, và cũng bởi vì nhận ra tài năng của mình không đủ để theo đuổi nó. Và thế là từ bỏ.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1576231657384{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Từ cấp 1 đến cấp 3, tôi bị mặc định trong mắt bố mẹ là 1 đứa chăm chỉ, học giỏi, và được bố mẹ định hướng là sau này sẽ trở thành bác sĩ vì bác sĩ thì vừa giúp được nhiều người lại vừa kiếm được nhiều tiền. Ngày ngày đi học, ngoài học tập ra thì việc duy nhất tôi làm là vẽ bậy vào vở, vào sách, vẽ những nhân vật vẫn gắn bó với mình từ bé đến giờ. Và thế là trong mắt bạn bè, tôi trở thành 1 thằng bé mặc đồng phục sơ vin cắm thùng suốt ngày chỉ ngồi vẽ Goku và chả biết làm gì khác.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576231670912{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Khi lớn lên thì tôi không đi theo con đường mà bố mẹ định hướng, lí do thì cũng là bởi vì tôi đã được tiếp xúc với game ngay từ nhỏ, thứ góp phần thay đổi con người tôi nhiều nhất. Tất nhiên là không phải tôi lười học mải chơi game, mà tôi vẫn học hành tử tế, đồng thời chơi game cũng tử tế theo. Các bạn biết đấy, khi 1 đứa trẻ thời đó được tiếp xúc với game thì nó như bước vào 1 thế giới khác vậy, 1 thế giới nơi mà nó được làm mọi thứ mình thích, hình ảnh thì đẹp lung linh hớp hồn, âm nhạc thì hoành tráng. Cảm giác được thả hồn vào thế giới đó sau mỗi ngày học hành căng thẳng mệt mỏi nó phấn khích vô cùng. Và thế là tôi quyết định sau này mình sẽ làm game. Nhưng để làm game thì cũng có nhiều vai trò và con đường khác nhau, developer, artist, game designer v..v Và khi chọn trường đại học thì tôi đã có suy nghĩ là mình sẽ trở thành lập trình viên, để sau này vừa được làm game cho thỏa đam mê, vừa có cái nghề mà bố mẹ khoe với ai cũng mát lòng mát dạ, rằng :”Cháu nó học công nghệ thông tin đấy”.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” css_animation=”bottom-to-top” custom_src=”https://i.imgur.com/mRne4W1.jpg”][mk_padding_divider size=”80″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” letter_spacing=”2″ margin_bottom=”0″ font_family=”Bangers” font_type=”google” align=”center” animation=”right-to-left”]Và kế hoạch của tôi diễn ra suôn sẻ trong mấy năm đó, cho tới khi tôi đi làm.[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576231772373{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Đi làm rồi thì tôi mới thấy là làm game vui thật, nhưng nó không vui ở vị trí lập trình viên khi mà công việc của bạn nó khô khốc như làm toán vậy. Cả ngày chỉ nhìn thấy toàn chữ là chữ, việc mà bạn làm là xây 1 cái khung để cho những artist khác thả artwork của họ vào, là bộ mặt, là thứ mà người chơi để ý nhất. Và sau 2 năm đi làm thì tôi quyết định là sẽ quay lại với niềm đam mê vẽ vời từ bé của mình, nhưng trong 1 tâm thế khác, tâm thế của 1 người đã đi làm rồi, và xác định được là mình đi học lại để làm gì và con đường phía trước của mình sẽ ra sao.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1576231809252{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Và đó là lúc tôi tìm thấy Monster Lab với chương trình đào tạo dài hạn 2.5 năm chuyên ngành Concept Art & Illustration. Thời gian đầu để thuyết phục bố mẹ cho mình nghỉ việc và đi học lại cũng rất là khó khăn, bởi vì bố mẹ đâu phải mình, đâu biết là học cái ngành đó ra rồi sẽ làm những việc gì, lương có cao không, sống có để bố mẹ phải lo lắng không, liệu đó là 1 con đường lâu dài hay chỉ là đam mê nhất thời của tuổi trẻ? Trải qua khoảng vài tháng thuyết phục thì cuối cùng tôi cũng đã có được sự cho phép của bố mẹ để theo đuổi niềm đam mê đã bỏ dở từ bé này.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” letter_spacing=”2″ margin_bottom=”0″ font_family=”Bangers” font_type=”google” align=”center” animation=”left-to-right”]Tôi tin rằng thời điểm tôi bước chân vào Monster Lab cũng chính là bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời mình. [/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576231934025{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Ở đây, tôi được gặp những người bạn cùng sở thích, cùng đam mê, những anh chị giảng viên đầy nhiệt huyết, những người truyền thêm cho tôi lửa và động lực để theo đuổi con đường của mình. Lần đầu tiên tôi được sống trong một môi trường tràn đầy sức sống như thế, nó khác hẳn với giảng đường đại học, khác hẳn so với tất cả những môi trường trước đây mà tôi đã từng tham gia. Tôi trân quý từng phút giây, từng bài học, từng chút kiến thức mới mà tôi nhận được ở đây. Tôi hiểu được câu nói:“”Muốn nhanh thì phải từ từ” là như thế nào, rằng tính kiên nhẫn quan trọng ra sao đối với 1 người họa sĩ trên con đường làm nghề. Tôi hiểu được rằng tôi sẽ cần phải cần cù chịu khó, bù lại cho cái khả năng có hạn của mình, hiểu được rằng mình cần phải tôn trọng cái sự nhàm chán khi luyện tập để cuối cùng có thể đạt được cái kết quả mình mong muốn. Và thế là ngày qua ngày tôi luyện tập, tôi hỏi han các anh chị giảng viên, tôi tìm tòi tài liệu trên mạng, trong sách vở, để trui rèn khả năng của chính mình. Nhiều lúc cũng nản chí, cũng muốn bỏ cuộc, nhưng mà khi nhìn những người bạn xung quanh của mình cũng đang ngày ngày cố gắng, biết được những hy vọng của các anh chị giảng viên đang đặt lên vai bọn mình, tôi lại càng phải cố gắng, để vượt qua tất cả.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576231961250{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Và thế là đã gần 1 năm trôi qua rồi, kể từ ngày tôi bước chân vào đây, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi cảm thấy thật sự biết ơn mình của ngày đó đã chọn bước đi trên con đường này và sau này chắc chắn sẽ gắn bó với nó hơn nữa, để có thể tự hào nói rằng : “Art is my life”.

    [/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576466812375{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tác giả bài viết: Mai Trung Nghĩa – Chuyên ngành Illustration & Concept Art Khóa 1
    Biên tập: Trà My – Monster Lab
    Minh hoạ: Bay như siêu nhân – Monster Lab

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row]

  • Tôi không thích vẽ

    Tôi không thích vẽ

    [vc_row fullwidth=”true”][vc_column][rev_slider_vc alias=”toi-khong-thich-ve”][vc_empty_space height=”80 px”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/2″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”38″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”left-to-right”]Tôi không phải là 1 người thích vẽ![/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”50″ visibility=”hidden-tl”][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576212636784{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Kể từ hồi tôi còn học cấp mẫu giáo, khi được người lớn hỏi “sau này cháu muốn làm nghề gì”, tôi thường mất 1 thời gian để trả lời. Không phải vì tôi có quá nhiều sở thích để chọn ra cái nổi bật nhất, mà vì tôi chẳng có bất kì một sở thích cụ thể nào.

    [/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/2″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”right” css_animation=”right-to-left” custom_src=”https://i.imgur.com/Pr7wJEU.jpg”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”38″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Kể cả trong đầu tôi có lướt qua trăm nghiệp ngàn nghề đi nữa, thì nghề liên quan đến vẽ cũng chưa từng một lần chớm xuất hiện.[/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”50″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” css_animation=”left-to-right” custom_src=”https://i.imgur.com/hUyqvHy.jpg”][mk_padding_divider size=”30″][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576212692658{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Lên cấp 1, không có gì nổi bật hết, tôi vẫn vậy, bài tập giao về thì làm cho kì hết, xong là xong. Nhưng từ hồi lớp 3 tôi trở nên có hứng thú với số má và hiện tượng tự nhiên. Tôi hay nghịch ngơm các phép tính ngay cả khi tôi đã học xong, một điều không bao giờ xảy ra với các môn học khác, và rất thích quan sát kiến lửa. Nhìn chung thì tôi là 1 người có vẻ có thiên hướng khoa học tự nhiên, và tôi cũng gán luôn cho mình hình mẫu thanh niên học toán tốt nhưng văn thì dốt, và tôi tự nhủ rằng mình không thể học các môn khoa học xã hội.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”38″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Đến thời điểm này vẽ vẫn nằm ở một chỗ nào đó xa lắm.[/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”50″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” css_animation=”left-to-right” custom_src=”https://i.imgur.com/zh6An0u.jpg”][mk_padding_divider size=”30″][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576212734809{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Qua 2 cấp trung học cơ sở và phổ thông, nhìn vào bảng điểm tôi càng củng cố quan điểm về hình mẫu bản thân tự đặt ra cho mình. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ thi vào ngân hàng, “mọi thứ đều hợp lý, tôi thích số má, mà trường đấy nghe nói đầu ra lại rất ngon…. Nhưng thực ra không ngon lắm! Sau một vài nghiên cứu thì tình trạng hậu đại học của trường đó có vẻ không khả quan lắm do thừa nhân lực, không ổn, cho xuống nguyện vọng 2. Hiện tại thì bây giờ ngành môi trường có vẻ đang thiếu nhân lực…”. Và thế là tôi trúng tuyển vào trường đại học Khoa học Tự nhiên khoa Địa Chất, rõ ràng là bởi tôi không đủ điểm vào khoa môi trường, nhưng mà đất với môi trường thì cũng quy về một mối, thôi cứ học đi.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”38″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”bottom-to-top”]Tôi đã [/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”50″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1576212775498{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Năm nhất trôi qua êm đềm với điểm GPA 3.58, năm 2 là 3.20 và năm 3 và 2.70. Nó sụt giảm như vậy là có lý do đấy, tôi không hợp ngành này. Tôi không hẳn là không học được, nhưng là học kiểu miễn cưỡng, động lực lên lớp của tôi gần như không có, mặc dù tôi đã cố 2 năm. Nhưng mà cái gì không hợp thì nó vẫn cứ là không hợp, tôi thấy rất chán.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576212787207{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Đầu năm 3, tức cuối năm 2015, tôi có tham gia vào hội truyền thông ở trường, vì tôi nghĩ tôi nên làm cái gì đó nó yêu cầu sự nhanh nhẹn một chút, 1 phần tôi cũng muốn thay đổi, học chán quá. Tôi gặp được Mr.H, H là 1 thanh niên học khoa toán, nói là học toán nhưng cậu ấy lại thích văn, đọc nhiều văn, và học toán rất kém. Nhưng kỳ thực tôi lại cực kì có hứng thú mỗi khi H kể về tâm lý học, vì tôi biết có hỏi về toán thì H cũng chả biết gì mà kể. Nhờ H tôi có được những tiếp xúc đầu tiên với design, thế nào typo, là kinetic typo, và poster, banner, toàn những điều cơ bản ai cũng biết chỉ mỗi tôi là không. Job đầu tiên của tôi ở hội là 1 commission của hội sinh viên, budget 0 đồng, làm 1 cái kinetic typography 20 phút và phải khớp với giọng thuyết minh. Tất nhiên tôi down template về làm và còn được tặng kèm 3 đêm không ngủ. Kể từ đó về sau tôi làm video editor. Trong quá trình làm việc, tôi thực sự bị thu hút bởi motion graphic, nhưng thứ đồ họa chuyển động trông thực tuyệt, và tôi cảm thấy tôi muốn tạo ra được nó. Cảm giác này đối với tôi chỉ có khi tôi xem film, tôi nể phục quá trình filmcraft của họ, nhưng tôi chưa bao giờ mảy may nghĩ rằng mình sẽ cho ra đời một tác phẩm film, nhưng motion graphic thì khác, tôi muốn làm ra nó.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1576212799968{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Thời điểm năm 2016-2018, tôi vừa tiếp tục học ở trường cũ, vừa nghiên cứu xem có khóa đào tạo thiết kế nào không, vừa tơ tưởng đến trường A, do cùng trong năm 2016 bên trường A có mở 1 talkshow ở trường cũ của tôi, thực sự ấn tượng, nhưng đồng thời có gì đó ở trường A khiến tôi lưỡng lự.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576212812066{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Cuối năm 2017 đầu năm 2018, tôi thử trải nghiệm lò luyện thi. Từ bé đến tận lúc bấy giờ tôi mới bắt đầu vẽ một cách thật sự, quá khó khăn với tôi, nhất là cái phòng luyện thi toàn các 1999 2000, còn có cháu 2002. Cũng không có gì đáng kể ngoài việc tôi vẫn không thích vẽ và kể cả qua 6 tháng học ở lò tôi cũng không vẽ một con tượng sao cho giống được.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576212288223{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Đến thời điểm này thì tôi cũng đã gần như không còn học ở trường cũ nữa, tôi thử sức với công việc video editor cho 1 kênh youtube không nhỏ lắm. Công việc có hơi lộn xộn ban đầu vì tôi bị ngợp trước cách làm video của họ (không phải theo kiểu tích cực), nhưng mọi chuyện đều ổn thỏa, chỉ là, đây vẫn chưa phải là thứ tôi cực kì muốn làm.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576212315424{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Mọi chuyện chuyển biến vào năm 2018, bạn thân của tôi, Mr.N giới thiệu tôi vào một chỗ mà tôi sẽ gọi là trường M. Ở đó tôi gặp anh Đ.A – chất xúc tác cuối cùng để tôi sử dụng quyền chuyển đổi hiếm hoi của mình, cái thuyết phục nhất của trường M nói chung và anh Đ.A nói riêng là ở cái cách tiếp cận với ngành đồ họa, trực diện, và không tô vẽ, hoa mỹ. Và cho đến giờ t vẫn đang học tại đây, tương lai thì khó nói, nhưng tôi tin là tôi có thể kiên định được, vì 1 phần là cái tôi muốn, 1 phần là tôi cũng tự dồn bản thân vào đường cùng rồi, giờ tôi chỉ có một con đường để đi tới thôi, mà như thế cho nó dễ quyết định.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/rm62Gui.png”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576212375218{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Xuyên suốt câu chuyện, tôi vẫn không hề thích vẽ, nhưng mà buồn cười không, tôi lại học một nghề là phái sinh của hội họa, và tôi bây giờ thậm chí còn có khuynh hướng khoa học xã hội nữa, chả giống tôi hình dung lúc bé gì cả. Mọi chuyện đều có thể xáy ra, chỉ là, đừng bó hẹp mình trong khuôn mẫu mình đặt sẵn.

    [/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576466893180{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tác giả bài viết: Trần Hoàng Minh – Chuyên ngành 2D Design & Motion Graphics Khóa 1
    Biên tập: Trà My – Monster Lab
    Minh họa: Bay như siêu nhân – Monster Lab

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column][vc_column_text]

    [/vc_column_text][/vc_column][/vc_row]

  • Cuộc sống có vị gì?

    Cuộc sống có vị gì?

    [vc_row fullwidth=”true”][vc_column][rev_slider_vc alias=”cuoc-song-co-vi-gi”][vc_empty_space height=”80 px”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_dropcaps]C[/mk_dropcaps][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576138962230{margin-bottom: 0px !important;}”]

    uộc sống sẽ vô vị nếu bạn không thêm một chút “hạt nêm“ cho nó. Cuộc sống của tôi cũng đã từng vô vị, đã từng thức dậy với những mông lung, việc đầu tiên nghĩ đến là đi đánh răng, chìa khóa xe để đâu rồi nhỉ, tiền trong ví đã đủ chưa, đến công ty lại đối mặt với những công việc vô vị vô vị và … vô ị.

    [/vc_column_text][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1576139057393{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tôi chưa từng chia sẻ câu chuyện của mình trên MXH, nhưng hôm nay mạnh dạn ngồi viết vài dòng tâm sự tuổi đời đã 28 năm trôi qua.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/8vUwemK.jpg”][mk_padding_divider size=”80″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”30″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Bước đầu là hằng hà sa số các phép thử với 4 năm đại học vô vị và gần như vô nghĩa[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”30″][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1576139675395{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Như bao bạn khác, tôi nghe theo sự chỉ dẫn của gia đình, cố gắng đèn sách để thi đại học và cuối cùng tôi đã phụ lòng cha mẹ, tôi trượt đại học. Tôi chọn thử học IT, vốn không thích những thứ khô khan nhưng vẫn cố học theo lời khuyên của mẹ. Thật sự lúc đó tôi thấy mình giống người vô hồn, không có định hướng, không biết mình thích gì, không tự quyết định được bản thân cần làm gì, tôi ngủ trong lớp học, không hiểu mình đang code cái gì và cuối cùng là bỏ học. Sau đó, mẹ tôi nhờ người quen xin cho tôi vào trường ĐHTĐ tôi cũng ậm ừ đồng ý, trường đó cách xa nhà tôi khoảng 10 – 12 cây số, đi lại vất vả mẹ tôi thương con lại nhờ người quen giúp tôi được về học gần nhà, trường ĐH KD&CN HN khoa tài chính – ngân hàng. Bốn năm học trôi qua nhanh như chớp mắt, ngồi nhìn lại 4 năm tôi chẳng đọng lại được gì, ngoài những giờ trốn học rủ rê mấy thằng bạn cùng lớp xuống quán xôi hút cần. Được hôm lên lớp nghe thầy giảng bài thì ngủ lúc nào không biết, tỉnh dậy thì các bạn đang cất sách vở rục rịch đi về. 4 năm học kết thúc tôi nhận lại được chiếc bằng KHÁ, ui dời bảnh quá, về khoe mẹ ngay mới được. Nhưng tự nhìn lại, tôi thấy mình không đọng lại được gì trong những năm học vừa qua.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/M4czsBl.jpg”][mk_padding_divider size=”80″][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”30″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Cuộc sống của tôi đã vô vị như thế[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”50″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576139838245{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Cuộc sống của tôi đã vô vị như thế. Cho đến khi tôi đi làm ở một công ty nhỏ do cậu em giới thiệu, trước tiên là làm Marketing, tôi tìm thấy điều mới ở đây không phải là những chiến dịch Marketing, hay chương trình bán hàng hiệu quả mà là những sản phẩm thiết kế outsource của công ty. Thật tình cờ chị sếp lại muốn công ty có một vị trí thiết kế riêng, tôi mạnh dạn nhận ngay công việc đó. Tự gọi nó chung chung là thiết kế cho ngắn gọn nhưng sau này tìm hiểu mới biết nó là THIẾT KẾ ĐỒ HỌA, tôi bắt đầu tự học tool trên Youtube, tìm những người có hiểu biết về thiết kế đồ họa trong mối quan hệ của mình, tìm các lớp ngắn hạn và làm mọi việc công ty giao về thiết kế đồ họa, in ấn bao bì. Được 2 năm, tôi chuyển sang công ty có nhiều công việc hơn về thiết kế, in ấn, được giới thiệu từ người thầy dạy Thiết kế của mình, ở đây tôi được làm việc thiết kế hàng ngày, học được nhiều thứ mới mặc dù mức lương bèo bọt tôi cũng cam chịu. Tôi vẫn tìm thêm những khóa học ngắn hạn về thiết kế để cải thiện trình độ bản thân ở các trung tâm như BeYo, Monster Lab, Rio Creative… tôi học nhiều khóa học nhất ở Monster Lab, cảm thấy ở đây giảng viên dạy có cái tâm huyết của họ với nghề và thật tình cờ tôi tham gia buổi chia sẻ của anh A về khóa học dài hạn ở đây. Nghĩ nghiêm túc về việc đi đường dài với nghề THIẾT KẾ ĐỒ HỌA, tôi đã đến lại Monster Lab để tìm hiểu kĩ hơn về khóa học cũng như học phí ở đây. 90 triệu là một con số khá lớn với một thằng học sai ngành nghề và làm công việc không ổn định như tôi. Tôi về nhà, lấy hết số tiền còn lại trong ví, được khoảng 4-5 chục ngàn gì đó. Tôi đi ăn bát phở và hôm sau quyết định đi vay tiền đi học.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/2″][mk_padding_divider size=”120″ visibility=”hidden-tl”][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”30″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Và tôi nhận ra đó là lúc tôi thật sự tự thêm hạt nêm cho chính cuộc đời của mình. [/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/2″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”right” custom_src=”https://i.imgur.com/XcrTcmG.jpg”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576140032551{margin-bottom: 0px !important;}”]

    2D DESIGN & MOTION GRAPHIC là ngành tôi chọn học. Những ngày đầu tiên, sản phẩm đâu tiên thật sự ĐƯỢC đánh giá rất tệ, bài tập cơn mưa mì của tôi được gọi là Phật tổ quan âm, đó cũng là động lực cho tôi phải cố gắng hơn rất nhiều (bên cạnh món nợ kia).

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576140066629{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Mỗi bài tập thật tệ của mình, tôi phải kiên nhẫn hơn, tìm hiểu nhiều hơn và làm cho đúng hơn trước khi đi đến được mức cao hơn là đẹp. Các môn học ở đây cho tôi những cảm hứng khác nhau.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576140096679{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Hình họa dạy tôi sự kiên nhẫn, sáng tối, khối vuông, tròn tả sao cho ra chất ra hình dáng. Bố cục màu và Graphic design dạy tôi về tư duy về màu sắc, bố cục, cân bằng. Nghiên cứu thiên nhiên tìm hiểu và vẽ loài cây, động vật, tả lông thế nào, vẽ lá ra sao. Phối cảnh cho tôi biết về điểm tụ, cảm nhận của mắt người khi nhìn các tòa nhà, hàng cây, cột đèn thế nào. Tư duy thiết kế cho tôi tư duy lồng ghép đồ vật này với sự việc kia, giữa các sự vật khác nhau. Layout giúp tôi sắp xếp thiết kế của mình gọn gàng, ngăn nắp.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576140120925{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Đã học qua 9 tháng rồi, tuy không dài nhưng mọi điều về ánh sáng, phối cảnh, màu sắc đã dần ngấm vào con người này, tôi nhìn nhận mọi việc theo tư duy của một người học thiết kế đồ họa. Đây là loại hạt nêm của riêng tôi, nó tạo nên con người tôi ngày hôm nay, khi đi ra ngoài gặp bạn bè, gặp người khác ngành nghề tôi tự tin nói tôi học THIẾT KẾ ĐỒ HỌA.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”28″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”none” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]ART IS MY LIFE. Nó đã và đang chảy trong tôi cùng với món nợ “khổng lồ”. Đường còn dài việc của tôi là đi đến cuối con đường làm nghề.

    [/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/Q903vLk.jpg”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576466936549{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tác giả bài viết: Nguyễn Gia Linh – Chuyên ngành 2D Design & Motion Graphics Khóa 1
    Biên tập: Trà My – Monster Lab
    Minh hoạ: Bay như siêu nhân – Monster Lab

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row]

  • Vẽ

    Vẽ

    [vc_row fullwidth=”true”][vc_column][rev_slider_vc alias=”ve”][vc_empty_space height=”80 px”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_dropcaps]K[/mk_dropcaps][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1575446249485{margin-bottom: 0px !important;}”]

    hi còn là một thằng cu học mẫu giáo bé, tôi chưa biết “vẽ” là gì. Gia đình tôi không ai theo nghệ thuật, không có năng khiếu hội họa, thậm chí còn có thể gọi là vẽ xấu. Vì thế từ khi khóc oe oe chào đời đến khi đi học, tôi gần như không có một chút khái niệm nào về việc có một thứ được gọi là “vẽ” tồn tại trên đời.

    [/vc_column_text][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1575609170417{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Đầu giờ chiều ngày hôm ấy, lớp mẫu giáo bé của tôi có một sự kiện mới toanh, mang tên “Giờ Mỹ thuật”. Mỗi đứa được phát cho một tờ giấy trắng, kèm một tờ giấy có hình con gà trống nom rất oai vệ. Cô giáo bảo chúng tôi hãy “vẽ” lại hình con gà đó vào tờ giấy của mình. Không hiểu khái niệm “vẽ” của cô là như thế nào, nhưng đối với một thằng cu học mẫu giáo bé như tôi, tôi cố gắng hết sức để đưa cái bút chì trên giấy sao cho chỗ cong thì cong, chỗ lượn thì lượn. Ấy thế mà cái bút quái quỷ cứ nguệch ngoạc không theo ý mình, lúc thì cong tớn, lúc thì lượn đi tận đâu. Sau một hồi tập trung, cuối cùng tôi cũng “vẽ” xong con gà của mình. Đặt hai con gà cạnh nhau, ái chà, ít ra thì cũng ra một con gì đấy, có mào, có đuôi, nhưng hình như thiếu mất một chân.

    [/vc_column_text][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1575532768812{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tôi khá thất vọng, đành nhìn sang bài con bé bên cạnh. Hê hê, chả giống con gà chút nào. Vậy là tôi tự tin nhìn ngó xung quanh, các bạn vẫn đang miệt mài lắm. Cứ tưởng buổi chiều hôm ấy thế là tuyệt vời, thì bỗng dưng có một ông nào đó gõ cửa lớp tôi. À thì ra là ông ngoại của cái thằng cu H, đến đón nó về vì hình như nó bị ốm. Thằng cu H này, tên giống với tên của tôi, nhưng nó hiền lành chứ không nghịch ngợm như tôi. Trước khi ra về, nó lễ phép chào cô và nộp cho cô bài vẽ con gà của nó. Cô giáo nở một nụ cười thật tươi, chào tạm biệt hai ông cháu, rồi quay sang cả lớp chúng tôi vẫn đang hí hoáy. Cô giơ cao bài vẽ của thằng cu H lên và hết lời khen ngợi. Trời đất, có phải một thằng cu bằng tuổi, cùng tên, học cùng lớp mình vẽ không vậy. Nó vẽ đẹp hết sức, giống y đúc, mà con gà của nó nhìn còn xịn hơn con gà mẫu. Và khủng khiếp nhất là nó đã tô màu cho con gà của nó, đẹp cực kỳ. Đó là lúc tôi nhận ra cái con trong bài của tôi nó dở đến mức nào.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”30″ visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/2″][mk_padding_divider size=”120″ visibility=”hidden-tl”][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”uppercase” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Tôi chẳng có tí khả năng “vẽ” gì hết. Tôi ghét “vẽ”!

    [/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/2″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”right” custom_src=”https://i.imgur.com/M1kaXz1.jpg”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1575533476613{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tuổi thơ của tôi nối tiếp bằng sự kiện đi học Tiểu học. Ở lớp của tôi lại có một thằng cu khác tên là P suốt ngày được điểm 10 Mỹ thuật, xong lại hay được thi vẽ ở trường. Lúc ấy tôi cũng chả quan tâm lắm vì tôi đã biết thừa là mình vẽ xấu như khỉ, lo chơi sướng hơn chứ vẽ vời gì. Đến năm học lớp 3, trường tôi lại tổ chức cuộc thi vẽ thường niên. Cô giáo đọc tên các bạn được cử đi thi và hỏi có bạn nào muốn đăng ký không. Lúc ấy cao hứng thế nào, tôi lại xin cô cho thi.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1575609216428{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Đến hôm thi, vì là bạn cùng lớp mà lại cũng hay chơi với nhau, tôi và P ngồi vẽ bài thi cạnh nhau. Bài thi hôm ấy chủ đề về “Giao thông”, hai thằng chúng tôi ngồi dưới bóng cây và vẽ bài của mình. Ui dời, hồi đó trẻ con, nghĩ gì vẽ nấy chứ nào biết phân tích đề bài, tìm ý tưởng hay độc lạ. Tôi vẽ luôn một cái ô tô to oành đang bon bon trên đường, bên trên là ông mặt trời tỏa nắng chói chang, chim muông bay lượn hót líu lo. Đang vẽ dở, tôi quay sang nhìn bài của P. Nó vẽ một chú công an đang đứng trên bục, điều khiển ô tô, xe máy chạy trên đường. Tôi bất ngờ, sao nó có ý tưởng hay vậy, chú công an thì chắc chắn là ngầu rồi, lại còn bao nhiêu xe chạy xung quanh, ăn đứt một cái xe ô tô của tôi. Và y như rằng, bài thi của P được giải nhất. Từ lúc ấy, tôi mới bắt đầu có ý thức về việc tìm ra ý tưởng hay ho cho bài của mình. Và cũng từ lúc ấy, cái sự “vẽ” bắt đầu gắn liền với tôi. À quên, tôi được giải ba, cùng hạng với mấy chục đứa khác.

    [/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”50″ visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title color=”#050302″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”400″ txt_transform=”uppercase” font_family=”none” align=”center” animation=”bottom-to-top”]Thế nhưng từ lúc đó, tôi bắt đầu thích vẽ hơn. [/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1575534084599{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tôi bắt đầu thích giờ học mỹ thuật, chăm vẽ truyện tranh cùng mấy đứa bạn, Về nhà cũng vẽ, vẽ hết po-kê-mon rồi đến sôn-gô-ku. Chả hiểu kiểu gì, tôi lại đâm ra thành thằng có-năng-khiếu-vẽ, theo như cô giáo, bố mẹ, và những người xung quanh tôi nói về tôi. Người lớn nói gì chả đúng, vậy là tôi cũng cho rằng mình có-năng-khiếu-vẽ, tôi thích vẽ! Rồi như để khẳng định rằng mình vẽ đẹp, tôi tiếp tục tham gia mấy cuộc thi vẽ ở trường, rồi cũng được giải, giải nhì. Đến năm lớp 5, còn được đi thi học sinh giỏi vẽ cấp quận, oai lắm. Lớp 5 thì cũng là nhớn phết rồi, tôi cũng tự thấy rằng mình vẽ cũng đẹp phết, hay về sau mình thành họa sĩ nhể, mà không được, họa sĩ nghèo lắm, làm việc cứ tùy hứng, à anh họ mình làm kiến trúc sư, vẽ siêu đẹp, được, mình sẽ làm kiến trúc sư. Những suy nghĩ ấy nhảy số liên tục trong đầu tôi.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/2″][mk_padding_divider size=”120″ visibility=”hidden-tl”][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”uppercase” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Và từ đó, tôi tự định cho mình rằng sau này sẽ trở thành một kiến trúc sư.[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/2″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”right” custom_src=”https://i.imgur.com/j4w75NE.jpg”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1575608723983{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Những năm tháng tiếp theo, tôi chẳng mảy may nghĩ về chuyện này nữa. Tôi vẫn vẽ, vẽ đẹp, ở lớp toàn vẽ bài hộ bạn đổi lấy gói bim bim, bát mỳ tôm. Đến khi học cấp 3 không còn môn mỹ thuật nữa, tôi vẫn vẽ trang trí bảng cho những sự kiện của lớp. Ba mẹ muốn tôi học tiếng Anh, rồi đi du học khi học xong cấp 3, còn học ngành gì tôi cũng chả nghĩ đến. Vậy là những năm cấp 3 của tôi tập trung cho việc học tiếng Anh, cho đến một buổi sáng chủ nhật nọ, khi tôi lớp 11. Ba đèo tôi về sau khi hai ba con đi ăn sáng, bỗng dưng tôi chợt nhớ lại về thằng cu học lớp 5 ngày xưa, khi nó đã đinh ninh rằng nó sẽ làm kiến trúc sư. Rồi tôi nhìn lại tôi bây giờ, vẫn vẽ đẹp, học toán giỏi, cũng hợp lý. Tôi bảo ba rằng tôi muốn thi vào Đại học Kiến trúc và theo nghề kiến trúc. Ba tôi đồng ý. Vậy là tôi gác lại công cuộc đi du học và tập trung học vẽ để còn thi đại học. Ở lớp học vẽ, tôi cũng tỏ ra là một đứa ngon lành, hay được điểm cao, được khen. Thầy tôi, một người rất giỏi và thầy cũng thừa hiểu, vẽ đẹp không phải là trở thành kiến trúc sư giỏi nhưng vẽ đẹp để đỗ vào trường là điều cần thiết ngay lúc này. Thầy cũng nói với tôi vậy và tôi cũng gật gù hiểu được phần nào. Rồi tôi thi, tôi đỗ, đỗ điểm cao hẳn hoi. Rồi tôi học đại học, tôi cũng say sưa. Đám bạn tôi nhiều đứa bỏ giữa chừng để đi làm nghề khác, còn tôi vẫn kiên trì và không hề mảy may nghĩ gì khác ngoài việc sau này mình sẽ làm nghề kiến trúc thật nghiêm túc. Tôi tốt nghiệp, tôi đi làm.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1575608782269{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Đến khi đi làm, tôi mới thực sự hiểu hết được những lời thầy tôi nói năm xưa. Trước đây tôi cũng hiểu, nhưng chỉ lờ mờ, và cho rằng nó không thực sự quá khắc nghiệt. Cũng may là thầy tôi làm một người làm nghề rất nghiêm túc nên tư tưởng của thầy cũng thấm dần vào tôi. Tôi cũng có một mong muốn làm nghề là phải nghiêm túc, để cho xứng với cái cụm từ “kiến trúc sư”. Vì vậy tôi đã xin việc vào làm ở một văn phòng với lối làm việc chuẩn chỉnh, nơi tôi cho rằng đã làm nghề thì phải làm như vậy, còn không thì tốt nhất đừng làm.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title color=”#050302″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”400″ txt_transform=”uppercase” font_family=”none” align=”center” animation=”bottom-to-top”]Vào chính lúc này, tôi mới nhận ra rằng để làm nghề nghiêm túc thì tôi thiếu và không có quá nhiều yếu tố để trở thành một kiến trúc sư như tôi định nghĩa.[/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/51jRbKl.jpg”][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title color=”#050302″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”400″ txt_transform=”uppercase” font_family=”none” align=”center” animation=”bottom-to-top”]Tôi xin nghỉ việc.[/mk_fancy_title][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1575608937424{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Quãng thời gian ở nhà có lẽ là quãng thời gian nặng nề nhất trong suốt cuộc đời tôi cho đến lúc này. Ba mẹ không tạo nhiều áp lực cho tôi nhưng tôi hiểu họ rất lo lắng. Tôi không biết phải làm gì, và sự nghiệp của mình sẽ về đâu. Tôi nhận ra mình chẳng có khả năng làm nghề gì khác, kinh doanh không, kỹ sư không, ngân hàng cũng không. Suốt 5 năm học đại học, tôi chỉ rèn luyện để trở thành một kiến trúc sư, nhưng giờ tôi không làm được. Tôi hoang mang. Chợt tôi nhớ về những đứa bạn tôi đã bỏ học giữa chừng, chúng nó đang làm nghề vẽ minh họa. Bọn đấy vẽ đẹp dã man, tôi không ăn thua. Tôi lại nhớ tiếp, rằng những năm đại học của tôi, tôi có nhận thêm việc làm về vẽ lô-gô, thiết kế pót-tơ.

    [/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/2″][mk_padding_divider size=”120″ visibility=”hidden-tl”][mk_fancy_title color=”#055162″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”bolder” txt_transform=”uppercase” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Phải rồi, tôi có thể làm thiết kế đồ họa cơ mà.[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/2″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”right” custom_src=”https://i.imgur.com/aGzqSnC.jpg”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1575609040944{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Đối với tôi, làm thiết kế đồ họa bây giờ như một lối thoát, lối thoát duy nhất để tôi thoát khỏi cái cuộc đời vô dụng đang hiện hữu trước mắt tôi. Nhưng tôi cũng sợ rằng nhỡ đâu lối thoát này lại đưa tôi vào ngõ cụt, mà thời gian thì không cho phép tôi thử nghiệm thêm nữa. Tôi hỏi han những anh chị, bạn bè, đã từng như tôi, bỏ nghề kiến trúc để theo nghề này, nhằm để tìm một điểm chung nào đó, để có thêm sự chắc chắn, nhưng không ăn thua. Cho đến khi tôi nói chuyện với một người bạn thân của tôi, một người mà tôi cho rằng là người trưởng thành, chín chắn nhất mà tôi từng gặp, người đã và đang có một sự nghiệp ổn định, với việc đã đặt ra lộ trình, kế hoạch cho tương lai. Và nó đã cho tôi những lời khuyên, không phải là mày nên làm cái này, nên làm cái kia, mà nó khuyên tôi hãy lắng nghe chính bản thân tôi, bằng cách tự trả lời những câu hỏi về bản thân tôi mà nó đưa ra. Câu chuyện này có lẽ tôi sẽ kể trong một dịp khác, nhưng nhờ đó mà tôi cảm thấy tự tin hơn vào quyết định của mình, và quan trọng nhất là tôi cảm thấy mình thực sự phù hợp với ngành thiết kế đồ họa. Và thế là giờ tôi đang học thiết kế đồ họa, muốn làm nghề giỏi thì phải học tử tế.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1575609067805{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Câu chuyện về cuộc đời tôi, từ bé đến lớn, từ đến lúc ghét đến lúc gắn bó với “vẽ”, nghĩ rộng ra là “art”, không phải là suôn sẻ mịn màng. Nhưng giờ tôi đã đủ tự tin để nói rằng: “Art is my life”.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1576466969426{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tác giả bài viết: Phạm Quang Hưng – Chuyên ngành 2D Design & Motion Graphics Khóa 1
    Biên tập: Trà My – Monster Lab
    Minh hoạ: Bay như siêu nhân – Monster Lab

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row]

  • Chasing Dream

    Chasing Dream

    [vc_row fullwidth=”true”][vc_column][rev_slider_vc alias=”chasing-dream”][vc_empty_space height=”80 px”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][vc_column_text disable_pattern=”false” animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1566460373489{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Nghệ thuật là gì? Nghệ thuật được định nghĩa theo nhiều hướng khác nhau ví dụ như: Tư tưởng, Sáng tạo, Văn hóa, Cảm xúc, Tài năng…

    Nghệ thuật là cái đẹp để con người chiêm nghiệm qua các giác quan, từ đó thể hiện bởi tài năng, kỹ năng xuất chúng vượt lên mức thông thường phổ biến của con người tạo nên nghệ thuật. Tôi không biết về Nghệ Thuật từ nhỏ. Tôi chỉ đơn giản là nhìn ngắm chút ít một vài thứ như là tranh ảnh, tạp chí, truyện tranh,các biển quảng cáo rất thu hút, rất hấp dẫn tôi về cả màu sắc lẫn tạo hình, đầy màu sắc và quyến rũ.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”30″ visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title color=”#050302″ size=”32″ line_height=”170″ font_weight=”400″ txt_transform=”uppercase” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Tôi luôn tự hỏi làm thế nào họ có thể tạo nên những tuyệt phẩm như vậy?[/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”30″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1566460963610{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Câu hỏi đó đã theo tôi từ lúc mà tôi còn chưa biết đến đúng sai, cái thời mà tôi vẫn còn nghĩ về việc hôm nay sẽ làm gì ngoài việc làm bài tập về nhà và nằm xem phim hoạt hình.

    Tôi đã từng ước muốn được tạo nên một bộ phim cartoon của riêng mình. Tôi mơ về một thế giới mộng mơ, con người có thể bay chỉ với một quả bong bóng hay là hòa bình thế giới, chung sống vui vẻ với các bạn động vật biết nói chuyện đầy thân thiện, một thế giới tràn ngập niềm vui và tiếng cười.

    [/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/12″][/vc_column][vc_column width=”5/6″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/qmL1iJC.png” caption=”Tôi mơ về một thế giới mộng mơ, một thế giới tràn ngập niềm vui và tiếng cười.”][/vc_column][vc_column width=”1/12″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1566461490468{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Nhưng việc tự đặt câu hỏi cũng chỉ là việc nhất thời nghĩ đến của một đứa trẻ con mà thôi. Nó dễ dàng quên ngay lập tức khi nó được xem tập phim mà nó thích hay là được cô giáo khen. Tôi lần đầu tiên được nhận điểm 8,9 là của môn mỹ thuật, còn các môn khác thì các cô chỉ thở dài, ít nhất tôi cũng có được cái gọi là sở thích của chính mình nhưng nó cũng lại xuất hiện nhất thời và chẳng có cơ hội nuôi dưỡng hay phát triển khi bố mẹ bắt đầu chương trình học tập nâng cao cho tôi. Từ sở thích đến giải trí đều phải khoanh tay cúi đầu hỏi bố mẹ xem con có nên như vầy hay như kia, con có được chơi với bạn đó hay bạn này không?

    Lên 5 tuổi là lúc cả nhà tôi chuyển ra ở riêng, cái thời gian này khiến tôi trở thành một kẻ tự kỷ, không được phép ra ngoài, không bạn bè, không đồ chơi, không đồ điện tử, không sự giải trí, không có tới một người bạn nhỏ để tâm sự , thực sự giống như động vật trong sở thú, có điều là không có khán giả xem, tôi thậm chí chỉ có thể ngồi làm bài tập về nhà rồi ngồi chờ mẹ về.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”right-to-left” css=”.vc_custom_1566467169153{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Khi lên 11 là lúc tôi buông bỏ sự mơ mộng để tập trung vào thực tế. Gia đình không có đủ khả năng giúp tôi đi trên con đường của mình, gần như là để tôi toàn quyền quyết định số phận của tôi. Như là việc chọn môn sẽ học thêm hay là nên học giảng viên như nào thì phù hợp với tôi khi mà tôi vẫn chưa kịp có nhận thức về mọi thứ xung quanh. Đối với gia đình thì tôi là đứa không có đầu óc nên cả nhà cũng không mong đợi sự kỳ tích bất cứ thứ gì từ tôi hết. Tôi vì biết điều đó nên đã cố gắng hết sức để chạy đua với các đám bạn học sinh giỏi ở lớp nhưng mức độ của tôi vẫn nằm ở mức trung bình. Gia đình coi trọng lựa chọn của tôi nhưng tôi tự nhận thức được việc nhìn vào mộng tưởng đẹp đẽ và thực tại thì việc thực tế đi trên một con đường mòn của bố mẹ vạch ra sẽ dễ dàng hơn đối với một đứa chưa biết bất cứ thứ gì như tôi.

    Suốt bốn năm tôi đã suy nghĩ về việc chọn điều gì là đúng đắn khi mà không giỏi bất cứ môn nào trong mười ba môn khi ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi cũng chỉ nhận lại câu nói:

    [/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/4″][/vc_column][vc_column width=”1/2″][mk_padding_divider size=”30″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/asXdmoT.png”][/vc_column][vc_column width=”1/4″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_fancy_title color=”#050302″ size=”34″ line_height=”170″ font_weight=”400″ txt_transform=”uppercase” font_family=”none” align=”center” animation=”bottom-to-top”]”Ít nhất nó cũng là đứa trẻ ngoan”[/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566462281115{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Không có gì đặc biệt đáng nói. Tôi không có bạn để xin lời khuyên, tôi cũng hỏi bố mẹ rất nhiều lần, kết quả nhận lấy 10 câu trả lời không đúng câu hỏi, tôi gạt bỏ mọi thứ, không quan tâm tới bất cứ thứ gì đại diện cho nghệ thuật và cố gắng học hết cấp hai, thi lên cấp ba. Mới đầu năm cấp ba rất khó khăn với tôi khi mà tôi không biết bất cứ ai trong lớp nhưng quen dần thì cũng ổn.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title color=”#050302″ size=”25″ line_height=”160″ font_weight=”bold” txt_transform=”uppercase” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]

    Cấp ba là điểm khởi đầu mà tôi hoàn toàn không ngờ tới, nó giống như một cơn bão tạt bay tấm bản đồ đã được ghi chú đích đến của tôi vậy!

    [/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566462528435{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Khi mà tôi được giáo viên xếp ngồi cạnh một đứa thích vẽ mà nó vẽ đẹp kinh khủng, nó ngày nào cũng vẽ, một ngày ít nhất nó phải vẽ bốn đến năm tờ giấy A4, giờ học nó cũng vẽ, ra chơi cũng chỉ có tôi và nó ngồi tại lớp, một đứa vẽ một đứa ngồi ngắm, tôi ngồi nhìn nó đi từng nét bút mà thèm, nhìn nó cũng rất vui khi cầm bút và để cho trí tưởng tượng bay xa. Thực sự là thời gian của niềm vui sướng khi mà đứa con gái đó đã giúp tôi muốn cầm lại cây bút của mình. Con đường ước mơ của tôi rộng mở hơn nhưng rồi lại đi vào bế tắc khi câu hỏi này hiện lên trong tư tưởng của tôi: “Phía trước này có rất nhiều núi, núi cao còn có núi cao hơn nữa,thực sự là tôi muốn đi theo con đường này hay không?”

    Thêm hai năm vô dụng khi không chọn được con đường muốn đi.

    Trong một lần quyết tâm gạt bỏ những câu hỏi và cầm lại bút sau sáu năm đã khiến tôi cảm nhận niềm vui sướng tột đỉnh. Trong trí óc tôi những ý tưởng, hình ảnh tuôn trào tươi trẻ nhưng tác phẩm trong trí tưởng tượng và thực tế nó khác nhau một trời một vực, các bức tranh mà tôi tạo nên luôn xấu một cách ngoạn mục. Rồi tôi nghiêm túc nghĩ mình nên cải thiện cách vẽ và đi học tại trung tâm để thi vào ngôi trường sẽ giúp tôi đi tới con đường của Nghệ Thuật.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/12″][/vc_column][vc_column width=”5/6″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/F8mJHyW.png” caption=”Tác phẩm trong trí tưởng tượng và thực tế nó khác nhau một trời một vực.”][/vc_column][vc_column width=”1/12″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566463033041{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Dù tôi có ôn thi và cắm đầu vào thi thì cũng không vào nổi một trường đại học danh tiếng đại diện cho Nghệ thuật. TÔI BỎ CUỘC. Vì gia đình tôi đại khái được coi là gia đình tiêu chuẩn nên rất quan tâm hình tượng nhất là con cái, cả nhà đã để tôi theo học trường Kinh tế với mong muốn tôi sẽ có công việc ổn định nếu học ở đó và tránh được một vài lời nói ra vào của xã hội.

    Cái thời gian mà tôi buông bỏ sở thích để đi theo lối mòn mà gia đình áp đặt rất nặng nề, nó nhàm chán, nó lặp lại và không khí tại ngôi trường đó còn khiến tôi buồn ngủ hơn nữa khi giáo viên luôn lải nhải thuyết trình về hơn tỷ con số mà tôi không thể hiểu nổi. Cái đường đến trường làm tôi mất hơn một tiếng cuộc đời dính mông trên cái yên xe máy cứng ngắc và một đống bụi đất tạt vào mặt, tôi còn phải dậy lúc 4h30 sáng để phóng xe đến trường chỉ để được ngủ thêm hai tiếng đồng hồ.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title color=”#050302″ size=”34″ line_height=”170″ font_weight=”400″ txt_transform=”uppercase” margin_bottom=”0″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Tôi quyết định đánh cược với cuộc đời một “cơ hội thứ 2″.[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1645241742736{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tôi biết đến đơn vị này cũng chỉ là tình cờ nhìn thấy quảng cáo trên facebook, mặc dù tôi đã lướt qua quá nhiều lần vì nghĩ chỉ là mấy cái trung tâm vớ vẩn quảng cáo câu khách lừa đảo như bao nơi khác. Tôi tự hỏi rằng lần này đặt niềm tin tại nơi này thì có đúng đắn hay không? Tôi vừa nghĩ rồi vừa ấn vào mục giới thiệu của Monster Lab Academy rồi cũng bất giác điền thông tin vào từng mục tham gia cuộc hội thảo được tổ chức gần nhất. Sau một thời gian bẵng đi thì tôi nhận được lời giới thiệu như thể lời mời gọi của cơ hội thứ hai. Tôi quyết định cho chính mình cơ hội thứ hai, coi như lần cuối cố gắng tìm kiếm câu trả lời.Tôi muốn vượt xa hơn bản thân của hiện tại để xem tôi có thể đi xa được đến đâu. Và thực sự lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được mình đang đi đúng hướng.

    Mọi thứ trong cuộc sống của tôi đảo lộn!

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/jV6tcZl.png” caption=”Quyết định nhập học ở Mons của tôi đã đưa tới một thế giới mới mà tôi chưa từng nghĩ đến là mình có thể đặt chân tới được.”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566463451380{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Quyết định nhập học ở Mons của tôi đã đưa tới một thế giới mới mà tôi chưa từng nghĩ đến là mình có thể đặt chân tới được. Từ giảng viên tới học viên đều rất tốt, rất tận tình trả lời các câu hỏi hóc búa kèm theo những lời khuyên chân tình. Tôi tự thấy khả năng cầm bút của mình có nâng cao, cảm nhận màu của tôi vốn không được tốt nhưng Mons đã giúp tôi cải thiện điều đó. Tôi có thể thấy được niềm vui tuôn trào trong từng thớ cơ và cảm xúc của mình. Tôi không mong gì hơn là  cơ hội thứ hai này sẽ kéo dài mãi và những niềm vui đậm sắc màu trong tôi ngày càng được rạng rỡ…

    [/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566464077186{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Tuyết Nhi – Chuyên ngành Illustration & Concept Art Khóa 1
    Biên tập và thiết kế: Monster Lab

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_gallery type=”nivo” interval=”3″ images=”5199,5198,5200″ img_size=”full” title=”TUYẾT NHI VÀ THÀNH QUẢ TẠI MONSTERLAB”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row]

  • Đi tìm hạnh phúc

    Đi tìm hạnh phúc

    [vc_row fullwidth=”true”][vc_column][rev_slider_vc alias=”di-tim-hanh-phuc”][vc_empty_space height=”80 px”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1566188649517{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Hạnh phúc là gì nhỉ? Chắc hẳn ai trong số chúng ta cũng mong muốn tìm hay đạt được thứ nghe mơ hồ như thế này phải không? Tôi cũng đang trên đường đi tìm hạnh phúc của mình và có vẻ như đang ngày một tiến đến gần nó hơn một chút.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/12″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][vc_separator color=”custom” border_width=”3″ el_width=”10″ accent_color=”#6d6ff6″][mk_fancy_title tag_name=”span” color=”#6d6ff6″ size=”26″ line_height=”160″ font_weight=”400″ txt_transform=”none” margin_bottom=”15″ font_family=”none” animation=”right-to-left”]

    Nếu bạn cũng đang trăn trở đi tìm ý nghĩa của đời mình, hay chỉ đơn giản là hạnh phúc trong cuộc sống, hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của mình.

    [/mk_fancy_title][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1566188411912{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Ngày xưa, hồi tôi còn học phổ thông, cái suy nghĩ phải học thật giỏi để vào một ngôi trường đại học thật tốt, để rồi kiếm được một công việc thật tốt, làm quản lý hay giám đốc (bla bla) và rồi kiếm được thật nhiều tiền nó ăn sâu vào não của cả gia đình tôi. Lúc ấy, định nghĩa hạnh phúc của tôi đơn giản là như thế. Tất nhiên là giỏi thì kiếm được nhiều tiền là chuyện đương nhiên. Nhưng vì hiểu sai câu chuyện thực sự ở đây nên tôi đã cắm đầu vào học, lựa chọn một ngành học chỉ bởi vì nó “hot”, mà không biết rằng sau này tôi chẳng hạnh phúc với ngành Marketing ấy một tí nào.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/7OVrZ5E.jpg” caption=”Tôi tự nhủ rằng mình sẽ học hết, sẽ thử hết.”][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”left-to-right” css=”.vc_custom_1566189476145{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Trải qua 4 năm học đại học, tôi cũng thấy ngành này rất hay. Tôi bỏ thời gian ra nghiên cứu thêm rất nhiều thứ trong ngành Marketing mà không được dạy ở trường. Rất nhiều kiến thức mới khiến tôi cảm thấy háo hức. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ học hết, sẽ thử hết. Lúc đó tôi vẫn còn mộng tưởng rằng mình sẽ theo ngành này và làm một cái gì đó to lớn lắm, mặc dù tôi cũng chẳng định hình được to lớn là như thế nào. Nhưng thực tế đã đập vào mặt tôi một cách phũ phàng và tôi nhận ra mình đã không thực sự hiểu rõ chính bản thân mình.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/7mUQ4zn.jpg” caption=”Thực tế đã đập vào mặt tôi một cách phũ phàng và tôi nhận ra mình đã không thực sự hiểu rõ chính bản thân mình.”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title tag_name=”span” color=”#6d6ff6″ size=”26″ line_height=”160″ font_weight=”400″ txt_transform=”none” margin_bottom=”15″ font_family=”none” animation=”right-to-left”]

    Tôi đã lựa chọn một nghề chỉ vì nó HOT mà không biết rằng sau này tôi chẳng hạnh phúc với nó một tí nào.

    [/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566191728108{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Làm nghề marketing thực sự khó khăn với tôi khi mà những gì tôi có chỉ là mớ lý thuyết tích lũy được trong đầu. Với một thằng ít nói và sống nội tâm như tôi, tôi đã phải nỗ lực thay đổi bản thân rất nhiều khi làm ngành yêu cầu khả năng giao tiếp tốt như thế này. Sau vài năm vật vã với nghề, có thể nói là tôi chẳng nề hà việc phải học thêm cả đống thứ nghe có vẻ chẳng liên quan như lập trình web hay “thiết kế đồ họa” (đóng ngoặc kép vì ở đây chỉ là học sử dụng tool-thứ được đào tạo ở rất nhiều trung tâm hiện nay, nhưng thực tế sau này, khi đi học tại Monster Lab tôi mới hiểu nó cần nhiều hơn thế rất rất nhiều). Tôi cũng tập giao tiếp với người khác nhiều hơn, cố gắng trao đổi và học hỏi từ những người giỏi trong ngành mà tôi có cơ hội được gặp. Tôi nghĩ đơn giản là, cứ kiếm được tiền thì chắc là đến một ngày cũng tìm được hạnh phúc. Lúc đó, tôi chẳng hề để tâm đến việc sự nghiệp của mình có tiến thêm một bước nào từ khi tôi bắt đầu đi làm hay không. Mà sự thật đúng là nó chẳng có tiến triển gì cả. Tôi học hỏi rất nhiều, nhưng dường như tôi chẳng tiến bộ là bao. Dần dần, tôi đi làm với một tâm thế uể oải, mệt mỏi.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”25″ visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”1/3″][mk_padding_divider size=”50″ visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title color=”#6d6ff6″ size=”28″ line_height=”160″ font_weight=”600″ txt_transform=”none” font_family=”none” animation=”right-to-left”]Công việc với tôi như một cực hình khi mà ngày nào tôi cũng phải thể hiện là một người không phải chính tôi.[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/3″][mk_moving_image src=”https://www.monsterlab.vn/wp-content/uploads/2019/08/3a.png” axis=”pulse”][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”30″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566192291062{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Mỗi ngày, tôi đều phải cố gắng gồng mình hoàn thành công việc và trở về nhà như một cái máy vô hồn. Và tôi bắt đầu trở nên stress với công việc, mờ mịt về tương lai của chính mình và cảm thấy mình là một kẻ thất bại. Tôi tự trách bản thân mình rất nhiều, vì cố gắng chưa đủ, nên không thể làm được những việc người khác có thể dễ dàng làm được. Tôi tự trách mình vì buông thả tương lai, không có định hướng gì để cho bản thân mình phát triển. Tôi cảm thấy tuyệt vọng vì nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ đạt được những gì mà “nhiều người khác” bằng tuổi tôi đã đạt được.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566192317535{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Rồi đến một ngày, tôi tự hỏi liệu mình có thực sự phù hợp với nghề này? Khi mà những thành tựu nho nhỏ trong nghề chẳng mảy may khiến tôi cảm thấy vui. Vui làm sao được khi chúng chẳng thể so nổi với những kết quả mà những người không có nền tảng bằng tôi đạt được. Tôi nghĩ lại về mục tiêu sự nghiệp của mình, tôi nhận ra mình chưa bao giờ đặt mục tiêu nào rõ ràng và to lớn cho nghề này của mình. 5 hay 10 năm, 20 năm nữa mình sẽ làm gì?? Tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy thích thú và đặt mục tiêu là vị trí CMO. Ồ kỳ lạ thế nhỉ. Tại sao làm ngành marketing nhưng điều làm tôi trầm trồ thán phục không phải là một chiến dịch quảng cáo xuất sắc mà lại là một bức tranh mang lại nhiều cảm xúc. Trong suốt thời gian qua, tôi đã thử cố gắng hết sức trong ngành này, và giờ tôi đạt được những gì? Có lẽ là vài năm kinh nghiệm … Hết. Liệu tiếp tục vật vờ trong ngành thêm 20 đến 30 năm nữa thì tôi sẽ đạt được những gì hay cũng chỉ là thêm những năm kinh nghiệm mà thậm chí chính tôi còn chẳng cảm thấy có nhiều giá trị. Hay vì tôi sống không có tham vọng nên mới cảm thấy vô định và chán nản như vậy??? Và hạnh phúc của tôi đang ở đâu trong cái tương lai mịt mờ như thế?

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_fancy_title tag_name=”span” color=”#6d6ff6″ size=”26″ line_height=”160″ font_weight=”400″ txt_transform=”none” margin_bottom=”15″ font_family=”none” animation=”right-to-left”]

    Tôi nghiêm túc ngồi lại và tự vấn bản thân mình. Tôi tự hỏi tôi thực sự thích điều gì? Tôi muốn đạt được gì? Tôi đam mê cái gì? Lúc này tôi mới xem lại cuộc đời tôi từ khi sinh ra đến bây giờ, để tìm ra câu trả lời cho bế tắc này.

    [/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”15″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566192735235{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Nhớ lại thời tôi còn tiểu học, tôi đã từng mơ về một thế giới đầy khủng long. Tôi đã từng kiên nhẫn gấp cả một công viên khủng long để bày trong phòng và tưởng tượng mình đang dạo chơi giữa những con vật khổng lồ như vậy.

    Khi lớn hơn một chút, tôi thường đắm chìm trong các cuốn truyện về những cuộc phiêu lưu và tự hình dung mình là một nhân vật trong thế giới của những câu chuyện ấy. Đó là cảm giác tự do nhất mà tôi từng cảm thấy. Khi mà trí tưởng tượng đưa tôi bay ra khỏi thực tại đầy áp lực và mệt mỏi của việc học hành. Thỉnh thoảng, mỗi khi cảm thấy buồn chán, tôi thường lấy giấy ra vẽ những gì mà tôi tưởng tượng. Mặc dù xấu không thể chấp nhận được, nhưng nỗi buồn của tôi đã tan biến lúc nào không biết.

    [/vc_column_text][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566192761286{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Lớn hơn một chút nữa, tôi trầm trồ trước những concept mà người ta minh họa cho những câu chuyện mà tôi đã từng đọc. Tôi thán phục vì khả năng tưởng tượng tuyệt vời của những người họa sĩ được gọi là Concept Artist ấy. Nhân vật từ câu chuyện đó giống như đang nhảy múa trước mắt tôi. Có một giây phút bồng bột nào đó, tôi đã muốn mình có thể vẽ được như vậy. Nhưng tôi lại ngay lập tức tự nhủ, điều đó quá xa vời và không thực tế với một thằng không có mấy năng khiếu về mỹ thuật như tôi.

    Trở về thực tại bây giờ, khi tôi cảm thấy tuyệt vọng về công việc của mình, tôi cảm thấy mình đã thất bại trong suốt quãng thời gian vừa qua, tôi chợt nảy ra suy nghĩ, rằng mình sẽ thử làm lại từ đầu, tôi sẽ làm một Concept Artist (thực ra ước mơ này đã xuất hiện trong ý nghĩ của tôi từ đâu đó thời đại học, nhưng hồi đó chỉ là thoáng qua và rất mơ hồ).

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/l8Cfmhv.jpg”][mk_fancy_title color=”#6d6ff6″ size=”46″ line_height=”160″ font_weight=”bold” txt_transform=”uppercase” letter_spacing=”1″ margin_top=”20″ margin_bottom=”10″ font_family=”none” align=”center” animation=”right-to-left”]Có điên rồ quá không nhỉ? Từ bỏ tất cả!?[/mk_fancy_title][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566200669328{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Những gì tôi học và làm suốt chục năm vừa qua sẽ bỏ đi hết. Tôi sẽ bắt đầu từ con số không, từ vạch xuất phát. Nhưng tôi không sợ việc mình bắt đầu sau người khác cả chục năm. Tôi chỉ sợ nếu tôi không quyết tâm thay đổi và chấp nhận từ bỏ những gì không phù hợp với mình, thì tôi sẽ chết một cách vô nghĩa trong những năm còn lại của cuộc đời bi thương này.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1645243007977{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Và thế là sau một thời gian trăn trở suy nghĩ, tôi quyết định sẽ bắt đầu trên con đường hướng đến làm một Concept Artist chân chính. Tôi biết để làm được thì tôi sẽ phải học bài bản từ đầu, vì thế tôi tìm kiếm các đơn vị đào tạo với chương trình học bài bản nhất. Cuối cùng tôi tìm thấy Monster Lab. Vừa hay khi tôi bắt đầu tìm kiếm thì Monster Lab khai giảng khóa dài hạn đầu tiên cho ngành Concept Art – ngành mà tôi mơ ước bấy lâu. Đây có lẽ là một nhân duyên tuyệt vời mà tôi đang chờ đợi. Đó chính xác là những gì mà tôi đang tìm kiếm, một nền tảng cần thiết để tôi bước vào ngành Concept Art mà tôi đang mơ ước. Vì thế tôi đăng ký học dài hạn tại đây chỉ 1 ngày sau khi tôi tìm thấy thông tin và xem được clip chia sẻ của anh Trần Đức Anh –  Monster Lab Academy.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][vc_video link=”https://www.youtube.com/watch?v=oyrjDVaIsZk&t=125s”][mk_padding_divider size=”20″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566201104116{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tôi đã có chút bỡ ngỡ và lo lắng khi mình chẳng có một tí nền tảng nào về mỹ thuật trước khi bắt đầu học tại đây. Tôi thậm chí chưa bao giờ thực sự vẽ một cái gì nên hồn cả. Nhưng những lo lắng ấy đã biến mất khi tôi bắt đầu cầm bút lên và vẽ những nét đầu tiên. Có một điều tôi rất thích ở Monster Lab đó là con người ở đây – những giảng viên và các bạn học viên học cùng tôi. Cách truyền đạt kiến thức của giảng viên cộng với những sự chia sẻ, giúp đỡ của các bạn học viên khác khiến tôi tiến bộ rất nhiều.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_fancy_title tag_name=”span” color=”#6d6ff6″ size=”26″ line_height=”160″ font_weight=”400″ txt_transform=”none” font_family=”none” animation=”right-to-left”]

    Tôi không phải gồng mình lên để giao tiếp với mọi người xung quanh nữa, mọi thứ trở nên rất tự nhiên bởi tôi đang sống trong một môi trường toàn những người có cùng sở thích và đam mê giống tôi. Tôi cảm thấy thực sự thoải mái là chính mình khi ở nơi đây.

    [/mk_fancy_title][mk_padding_divider size=”20″ visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566201326125{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Nhìn lại 9 tháng đã học tại đây, tôi cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều. Từ một người chán nản với công việc hiện tại và thiếu đi mục tiêu cuộc đời, tôi đã trở nên có định hướng và biết mình phải làm gì cho bản thân. Hiện giờ, với tôi, mỗi ngày được đến lớp, gặp gỡ thầy cô, bạn bè, được vẽ vời là một ngày tôi thực sự vui vẻ và cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Cũng có những lúc tôi cảm thấy stress vì mình tiến bộ chậm quá, tôi muốn mình làm tốt hơn nữa. Nhưng mỗi khi bắt đầu vẽ, chìm đắm trong trí tưởng tượng của chính mình, tâm hồn tôi lại tìm lại được sự tự do và bình yên.

    [/vc_column_text][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_single_image source=”external_link” alignment=”center” custom_src=”https://i.imgur.com/KDfgNqX.jpg” caption=”Tôi đang sống trong một môi trường toàn những người có cùng sở thích và đam mê giống tôi.”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][mk_fancy_title tag_name=”span” color=”#6d6ff6″ size=”26″ line_height=”160″ font_weight=”400″ txt_transform=”none” font_family=”none” animation=”right-to-left”]

    Chỉ cần tôi còn có thể cầm bút lên và vẽ, được theo đuổi đam mê của chính mình, thì đó chính là hạnh phúc mà tôi đang tìm kiếm. Đến bây giờ tôi đã hiểu câu nói “Hạnh phúc là một chuyến đi, không phải đích đến”.

    [/mk_fancy_title][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”1/3″][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566121404622{margin-bottom: 0px !important;}”]Giờ đây, tôi có thể tự tin và nói rằng “Art is my life”.

    Còn bạn thì sao? Nếu bạn đang gặp bế tắc giống như tôi đã từng hay chưa tìm được hạnh phúc của cuộc đời, thì hãy thử một lần đứng lên và theo đuổi đam mê của chính mình. Vì cuộc sống không dài cũng không ngắn, hãy theo đuổi đam mê khi bạn còn có thể.[/vc_column_text][/vc_column][vc_column width=”1/3″][mk_moving_image src=”https://www.monsterlab.vn/wp-content/uploads/2019/08/ctrang.png” axis=”pulse” align=”center”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column width=”1/6″][/vc_column][vc_column width=”2/3″][mk_padding_divider visibility=”hidden-sm”][vc_column_text animation=”bottom-to-top” css=”.vc_custom_1566468596334{margin-bottom: 0px !important;}”]

    Tác giả bài viết: Phạm Hoàng Quân –  Chuyên ngành Concept Art & Illustration Khoá 1
    Biên tập và thiết kế: Monster Lab

    [/vc_column_text][mk_padding_divider size=”80″ visibility=”hidden-sm”][vc_gallery type=”flexslider_slide” interval=”3″ source=”external_link” external_img_size=”full” title=”CHÂN DUNG HỒNG QUÂN VÀ THÀNH QUẢ SAU 9 THÁNG HỌC TẠI MONSTER LAB” custom_srcs=”#E-8_aHR0cHMlM0ElMkYlMkZpLmltZ3VyLmNvbSUyRlVxbmFZaEouanBnJTJDaHR0cHMlM0ElMkYlMkZpLmltZ3VyLmNvbSUyRlJmRXFvd3kuanBnJTJDaHR0cHMlM0ElMkYlMkZpLmltZ3VyLmNvbSUyRmJTc0VEVjguanBnJTJDaHR0cHMlM0ElMkYlMkZpLmltZ3VyLmNvbSUyRjNNeHFiNmguanBn”][/vc_column][vc_column width=”1/6″][/vc_column][/vc_row]

Đăng nhập

KHÓA HỌC DÀI HẠN

KHÓA HỌC NGẮN HẠN