- -

Từ cô bé thích vẽ đến Thủ khoa ngành Concept Art & Illustration

thu-khoa-nganh-concept-art
Facebook
Email
Print

Từ nhỏ em đã luôn yêu thích việc vẽ. Hình ảnh một đứa trẻ lụi cụi vẽ mọi lúc mọi nơi: vẽ vào sổ, vẽ vào sách giáo khoa, vẽ lên bàn học,… gần như trở thành một đặc điểm nhận dạng của em trong mắt bạn bè và thầy cô giáo. 

Em là kiểu học sinh mà giáo viên chủ nhiệm sẽ nhận xét trên những tờ giấy gửi về cho phụ huynh sẽ rằng: “Con hòa đồng, năng nổ, học tập tốt, kỷ luật tốt,…nhưng hay vẽ trong giờ.”

Năm lớp 6, em nhận được công việc liên quan đến nghệ thuật được trả công đầu tiên: Vẽ trang trí trống trường

 Đó là lần đầu tiên bạn học trò nhỏ lại được trao cho vinh dự này. Rồi em liên tục dự thi các cuộc thi vẽ tranh, tham gia vào các vị trí thành viên thiết kế ở các dự án tình nguyện và các triển lãm học sinh-sinh viên mà em được nhận vào. Thành tựu lớn nhất bấy giờ của em có lẽ là trưởng ban thiết kế cho chương trình giáng sinh thường niên khối Đức tại ngôi trường cấp ba Việt Đức.

Dù gần như ăn ngủ cùng với sự vẽ vời này, nhưng em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành một họa sĩ trong tương lai. Đối với em, và với bố mẹ, với thầy cô trong trường, việc tập trung học hành để thi vào một trường đại học tốt vẫn là mục tiêu duy nhất của một học sinh.

Và vào một ngày trời không mưa không nắng năm 2019 khi em còn đang học lớp 11, em trò chuyện về tương lai với người chị từng làm chung một triển lãm tranh. Chị ấy đã hỏi em một câu hỏi rất đơn giản nhưng lại làm em nhớ mãi và dẫn em đến đứng tại đây ngày hôm nay: “Chị thấy em hợp vẽ lắm mà, sao em không theo vẽ?”

Đó là một câu hỏi khiến em giật mình vì quả thật là trước giờ ai cũng biết rằng em biết vẽ, và đam mê vẽ như một bản năng sống còn, nhưng chưa từng có một ai chỉ đường cho em nhìn thấy rằng bản năng đó có thể được mài giũa thành kỹ năng, thành một năng lực của riêng mình. Chưa từng ai chỉ cho em và nói rằng: “Nhìn thấy ngọn núi đằng kia không? Rất xa ấy. Đó là đích đến của cậu đấy.”

Từ lúc đó em mới bắt đầu tìm hiểu thêm những con đường mà em có thể chọn để tới gần hơn với ngọn núi đó. Tuy nhiên sau khi nói chuyện với những anh chị tiền bối thì em cũng nhận thấy bản thân không phù hợp với môi trường đại học Mỹ thuật ở Việt Nam nên cũng từng tìm các chương trình du học liên quan đến Hoạt họa, Game art,.. ở nước ngoài. Nhưng rồi 2020 xảy ra, như chúng ta đều biết.

Em bắt đầu thấy ngọn núi đó như càng ngày càng xa, nghĩ rằng hay thôi mình cứ tiếp tục đi con đường thoải mái dễ đi mà bố mẹ, thầy cô đã vẽ ra cho; thì như cơ duyên, em lại được giới thiệu về chương trình đào tạo dài hạn ở Monster Lab.

Điều này khiến em bất ngờ và tò mò, vì dù có biết đến Monster Lab khi trường còn là một căn phòng bé ở Xã Đàn, nhưng thông tin trường đã mở một chương trình dài hạn đào tạo chuyên ngành Concept Art & Illustration, với giáo trình giống các chương trình học ở nước ngoài như một sự khai sáng đối với em, gỡ mọi nút thắt rối ren trong em lúc bấy giờ. “Chính xác là những gì mình đang tìm kiếm” – em đã nghĩ như vậy.

“Chính xác là những gì mình đang tìm kiếm” - em đã nghĩ như vậy.

Em thậm chí còn không đăng ký một nguyện vọng đại học nào bởi lẽ đó. Nhưng đương nhiên, cả bố mẹ và giáo viên chủ nhiệm đều không ủng hộ quyết định này của em. Đến mức mà cô chủ nhiệm đã phải gọi em ra nói chuyện riêng, gọi cho bố mẹ nhiều lần để thuyết phục em quay lại con đường cũ. Chuyện này diễn ra trong khoảng thời gian ôn thi và nộp hồ sơ đăng ký thi đại học, và đó là khoảng thời gian em cảm thấy cô đơn và lạc lõng nhất.

Tuy vậy, em hiểu nỗi lòng của bậc phụ huynh và giáo viên, nên đã đi đến thỏa hiệp rằng em sẽ học ở trường Đại học Luật Hà Nội vào buổi sáng, cùng lúc đó học tại Monster Lab vào buổi tối.

Thế nhưng càng dành nhiều thời gian học tại Monster Lab lâu, dù là học lớp tối, dù đã mệt sau cả một ngày trời học tại trường Luật, nhưng việc ngồi chung với những người bạn cùng lớp với những câu chuyện rất giống với của em, được ngồi trong lớp học tự nhiên, thoải mái, không gò bó với những giảng viên luôn chỉ dẫn nhiệt tình, vui vẻ, kỹ lưỡng, và quan trọng nhất, là việc được vẽ, khiến em không còn cảm thấy lạc lõng nữa. Đây là nơi mà em được cảm thấy thoải mái nhất; là nơi đầu tiên khiến em đã nghĩ rằng “Ngọn núi vẫn đang ở đó, đằng xa, nhưng cũng có rất nhiều người khác đang cùng đi với mình. Đừng lo lắng, cứ đi đi.”

Vì vậy nên em lại một lần nữa thuyết phục bố mẹ cho em tập trung theo đúng con đường họa sĩ này. Bố mẹ tuy vẫn còn nhiều hoài nghi và lo ngại, nhưng may mắn thay khi nhìn thấy những tác phẩm được treo tại triển lãm sinh viên cũng như các dự án công việc nho nhỏ bên ngoài, họ cũng đã tin rằng em rất nghiêm túc với quyết định này.

Dù vậy, vì đây là con đường em phải tự đi, nên việc thỉnh thoảng lo lắng về tương lai là việc không thể tránh khỏi, đặc biệt là với đà phát triển của công nghệ AI gần đây, những nỗi lo âu của em có lẽ các bạn sinh viên ở đây ai cũng đồng cảm. Nhưng nhờ sự chỉ dạy tận tình của các giảng viên, nhờ kinh nghiệm, sự động viên từ các anh chị đi trước, và nhờ chính sự phát triển, nỗ lực trong suốt 3 năm học qua, nên ngày hôm nay em đứng đây, hồi hộp và hào hứng, chưa bao giờ em cảm thấy chắc chắn hơn với quyết định ngày ấy của mình, khi thấy rằng ngọn núi đang ngày càng gần với mình hơn.

Chính bởi vậy, nhân dịp vinh dự này, em xin được gửi những lời tri ân sâu sắc nhất.

Trước nhất là tri ân với bố và mẹ: Con xin cảm ơn bố mẹ đã ủng hộ và tin tưởng con tự bước đi trên con đường không hề truyền thống này.

Xin cảm ơn chị gái – Xuân Trần – người đã tin tưởng, hỗ trợ em từ những ngày đầu tiên cho tới tận hôm nay và cả về sau.

Xin cảm ơn các thầy cô, mà thường ngày em gọi “anh” “chị” giảng viên một cách gần gũi hơn, đã hướng dẫn em mài giũa bản năng của mình thành kỹ năng.

Xin cảm ơn các chiến binh Y5 cùng các idol em đã có duyên gặp và học tập cùng trong căn phòng thí nghiệm này.

Cảm ơn người thân, bạn bè từ nơi khác đã dành thời gian đến đây hôm nay chung vui cùng em và các tân khoa.

Cũng tại đây, em xin gửi một lời chúc đặc biệt tới tất cả các tân khoa của Monster Lab Art & Design Academy. Lời chúc này mang hình hài của một lời khuyên từ chính nhà văn Neil Gaiman dành cho những người trẻ theo nghệ thuật, rằng: “Hãy luôn làm nghệ thuật tốt đẹp”, dù vào ngày tươi vui hay tồi tệ, dù công việc, tình cảm không như mong muốn, dù “chân bị nghiền nát rồi bị trăn đột biến nuốt phải, dù mèo của bạn bỗng dưng phát nổ, dù có người nào đó trên mạng bảo tranh bạn xấu xa và độc ác, rằng nhiều người đã làm trước bao đời rồi”, dù bị chồng cũ đẩy ngã đập đầu vào bàn kính đến mức phải chuyển sinh về năm 2013,… cũng đừng dừng làm nghệ thuật tốt đẹp”. Thưa các anh chị và các bạn, mong rằng nghệ thuật của chúng ta mãi là minh chứng cho sức mạnh của việc theo đuổi ước mơ, trân trọng con người thật của chúng ta và khơi dậy những đổi thay. Khi bước vào thế giới nghệ thuật rộng lớn hơn, hãy mang theo bên mình những bài học, kinh nghiệm, kỹ năng và bản lĩnh đã có được sau 3 năm học tại đây. Hãy giải phóng con quái vật chúng ta đã nuôi dưỡng trong suốt thời gian qua, dũng cảm và kiên định. Hãy để thế giới ngoài kia biết đến sự tồn tại của chúng ta.

Lời cuối em xin thay mặt các Tân khoa tốt nghiệp ngày hôm nay, gửi tới tất cả các quý vị đại biểu, các Thầy Cô, các bậc phụ huynh, anh chị em bạn bè, các khóa sinh viên ở cả hệ Cao đẳng, hệ Trung cấp và hệ Monster Lab lời tri ân, lời kính chúc sức khỏe, an lành và hạnh phúc. Chúc các bạn Tân khoa sẽ gặt hái được thật nhiều thành công và toả sáng trên chặng đường sắp tới. Good luck and WAKE UP THE MONSTER INSIDE YOU.

Bài phát biểu của Thủ khoa Trần Minh Anh –  Khóa 5 ngành 2D Concept Art & Illustration tại Monster Lab Art & Design Academy.

Xem thêm đồ án tốt nghiệp của Minh Anh tại đây

Facebook
Email
Print

Responses

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

KHÓA HỌC DÀI HẠN

KHÓA HỌC NGẮN HẠN

Đăng nhập