Khi là một đứa bé thì mình cố làm hài lòng tất cả. Là điển hình của một đứa trong nhóm những đứa ngoan ngoãn nghe lời và thụ động. Suốt những năm đi học dù môi trường học cho mình nhiều thứ chán chường hơn là tốt đẹp, thì mình vẫn đi học để bố mẹ vui. Thế mà bố mẹ lại hiếm khi vui vì mình, nên những ngày tháng đó mình đành loanh quanh tự tìm những niềm vui riêng để giải khuây. Việc vẽ là một trong những niềm vui ấy, khi mà nó chỉ là việc chép theo những trang truyện mình tâm đắc bằng bút chì trên giấy kẻ ngang. Thế rồi những hình vẽ nguệch ngoạc và những câu chuyện non nớt đó trở lại và nháy lên một tia sáng nhỏ khi mình đứng trước lựa chọn ngành nghề tương lai.
Sau ngần đó thời gian học cho người khác, giờ đột nhiên phải đưa ra quyết định dù mình chẳng có chút nào cơ sở hoặc khát khao hay đam mê, cuối cùng mình chọn thứ đơn thuần nhất mình có thể nghĩ tới, một ước mơ thời trẻ con, cùng với một rổ những nỗi lo rằng mình sẽ sai lầm và sẽ thất bại: VẼ
Trong quãng thời gian ôn luyện thi vẽ, đã chẳng có niềm vui thuở nhỏ nào ở đó đủ để đánh bại sự bất an của bản thân mình khi ấy. Và khi vẫn gồng gánh những nỗi lo đôi khi là vô căn cứ, mình bập bõm luyện thi một năm, rồi mình đi thi, rồi mình đỗ, điểm suýt soát. Và rồi tới khi chính thức đứng trong trường đại học, con người mình chỉ còn lại rỗng tuếch. Mình không đạt được điều gì, không hề có một sự công nhận nào, chẳng có niềm vui và cũng chẳng có sự hứng khởi. Tất cả những gì nếu khi còn tồn tại thì chỉ là nỗi thất vọng ê chề và một niềm tin tuyệt vọng về một tương lai mờ mịt. Đó là khởi điểm cho sự xuống dốc, những thất bại liên tiếp trong cuộc đời. Ba năm vùng vẫy ngụp lặn, mình bỏ học rồi lại tìm chỗ học rồi lại đi học rồi lại bỏ học và lặp lại. Việc vẽ trở thành cơn ác mộng, chiếc bút chì trong tay giống như con dao và trang giấy trắng nói rằng mình quả đúng là phế thải. Nhưng khi ấy mình không còn nghe hay nhìn thấy gì nữa cả. Giống như việc bạn bịt mắt và lao tới bờ vực, mình đã theo đuổi nghiệp vẽ như thế, rất quyết tâm và vô vọng đến cùng cực. Dù rằng đã không hề có một sự cứu rỗi nào trong nghệ thuật, không một sự thanh thản nào khi mình cố gắng tập vẽ trở lại sau hai năm không đạt được thành tựu nào ngoài vẫn sống. Suốt thời gian đó, lí do duy nhất cho việc vẫn theo đuổi ngành nghề này đó là ‘lòng kiêu hãnh hão huyền’ của bản thân mình, chỉ bởi vì mình không chịu được cảm giác để người khác thấy mình bỏ cuộc.
Sau liên tục những thất bại dồn dập thì chắc khó có ai giữ được mình máu lửa, nữa là mình ngay từ đầu còn chẳng rõ đam mê của mình có tồn tại thật hay không.
Mình đã liên tục nghĩ tới việc từ bỏ, đã không còn chút sức lực nào để tiếp tục, đã tự nhủ hay là thôi. Vì mình thích vẽ nhưng chắc vẽ không dành cho mình, và ừ thì mình yêu truyện tranh là thế, nhưng có khi tốt hơn mình chỉ nên là một độc giả đơn thuần như xưa nay mình luôn là. Mình đã tự dặn lòng là vậy, tự đứng trước mình mà thuyết phục mình là vậy, nhưng con người lừa dối ai thì nói chứ nào có ai lừa dối được bản thân mình. Những khát khao muốn được lắng nghe và được nói vẫn ở đó và chẳng đi đâu cả. Vậy mình tiên phong, là người đầu tiên lắng nghe chính mình, thật sự lắng nghe để không lặp lại bất cứ sai lầm nào nữa.
Không phải từ bỏ việc vẽ mà từ bỏ việc đeo đuổi một hi vọng mơ hồ về việc trở nên xuất chúng trong lĩnh vực này. Dẫu chẳng bao giờ có đủ tự tin để thừa nhận thì tham vọng đó vẫn hiện diện như để cười vào sự non nớt của bản thân. Rốt cuộc thì bạn sẽ chẳng bao giờ là một Osamu Tezuka tiếp theo, hay là một Leyendecker tái thế. Không phải là có nên hay không trở thành một phiên bản của ai đó, mà cơ bản là không thể. Bạn phải chấp nhận nguyên bản nhập nhằng và tầm thường của mình, loay hoay với nó vì đó là tất cả những gì bạn có. Cố moi móc những gì tốt đẹp còn ở lại trong cái nguyên bản đã sức tàn lực kiệt, lấy đó làm những giá trị cốt lõi nhỏ bé nhưng bất biến và đáng trân trọng. Bạn chỉ có thể vin vào đó để cố tìm thấy đường ra.
Nếu cuộc đời là bộ phim thì nó nên kết thúc khi bạn tìm được hy vọng. Nhưng cuộc đời thì vẫn chỉ là cuộc đời và vô thường như nó vẫn luôn là, bạn sẽ chẳng bao giờ hết những mối bận tâm. Tương lai vẫn là một biến số khổng lồ và lòng mình vẫn rối như tơ vò với những thứ quanh quẩn mình đang cố nhận ra. Nhìn lại gần như không có gì đạt được sau ngần ấy thời gian, thấy như mặc dù chẳng có gì nhưng lại gần như có tất cả, và ngược lại. Có khi cái tất cả ấy chỉ gói gọn vào một niềm tin không căn cứ là ngày mai sẽ khá hơn ngày hôm nay. Nhưng ngày mai chỉ có thể khó khăn hơn hôm nay, và ngày kia thì lại càng khó khăn hơn nữa, chỉ có bản thân mình giờ đã có thể dùng kinh nghiệm từ hai ngày trước để tiếp tục vượt qua ngày thứ ba. Tất cả để làm gì? Chỉ để mình tiếp tục vẽ mà thôi, để vẽ được điều mình muốn vẽ, kể được điều mình muốn kể, để tạo được ra một ý nghĩa thay vì việc đi tìm nó trong bạt ngàn những lớp mơ hồ và ảo tưởng.
Cuối cùng thì sau ngần ấy lần định từ bỏ mà giờ mình vẫn đang vẽ, thì hẳn mình phải vẽ từ giờ đến cuối đời mất rồi.

Tác giả bài viết: Trần Minh Tú

Chuyên ngành Illustration & Concept Art – Khóa 1

Biên tập: Trà My – Monster Lab

Minh họa: Monster Lab

KHÓA HỌC DÀI HẠN

KHÓA HỌC NGẮN HẠN

Đăng nhập