Trong quãng thời gian ôn luyện thi vẽ, đã chẳng có niềm vui thuở nhỏ nào ở đó đủ để đánh bại sự bất an của bản thân mình khi ấy. Và khi vẫn gồng gánh những nỗi lo đôi khi là vô căn cứ, mình bập bõm luyện thi một năm, rồi mình đi thi, rồi mình đỗ, điểm suýt soát. Và rồi tới khi chính thức đứng trong trường đại học, con người mình chỉ còn lại rỗng tuếch. Mình không đạt được điều gì, không hề có một sự công nhận nào, chẳng có niềm vui và cũng chẳng có sự hứng khởi. Tất cả những gì nếu khi còn tồn tại thì chỉ là nỗi thất vọng ê chề và một niềm tin tuyệt vọng về một tương lai mờ mịt. Đó là khởi điểm cho sự xuống dốc, những thất bại liên tiếp trong cuộc đời. Ba năm vùng vẫy ngụp lặn, mình bỏ học rồi lại tìm chỗ học rồi lại đi học rồi lại bỏ học và lặp lại. Việc vẽ trở thành cơn ác mộng, chiếc bút chì trong tay giống như con dao và trang giấy trắng nói rằng mình quả đúng là phế thải. Nhưng khi ấy mình không còn nghe hay nhìn thấy gì nữa cả. Giống như việc bạn bịt mắt và lao tới bờ vực, mình đã theo đuổi nghiệp vẽ như thế, rất quyết tâm và vô vọng đến cùng cực. Dù rằng đã không hề có một sự cứu rỗi nào trong nghệ thuật, không một sự thanh thản nào khi mình cố gắng tập vẽ trở lại sau hai năm không đạt được thành tựu nào ngoài vẫn sống. Suốt thời gian đó, lí do duy nhất cho việc vẫn theo đuổi ngành nghề này đó là ‘lòng kiêu hãnh hão huyền’ của bản thân mình, chỉ bởi vì mình không chịu được cảm giác để người khác thấy mình bỏ cuộc.